Trong một cái lều xiêu vẹo mù mịt khói ở xã Trường Giang, huyện Nông Cống, có một cụ ông làm nghề tráng bánh đa. Cụ khoảng 70 tuổi trông quắc thước, khỏe mạnh với làn da đỏ au và bộ râu trắng như cước.
Quy trình của cụ lặp đi lặp lại rất nhịp nhàng, đều đặn: Múc bột, dùng muôi dàn đều trên mặt tấm vải màn bịt trên nồi nước sôi, rắc vừng, đậy vung, mở vung, thêm một lớp bột, đậy vung, chờ bánh chín rồi dùng ống nứa lấy bánh ra, trải đều trên mặt tấm đan để bà mang ra sân phơi. Ông mất khoảng 2 phút để hoàn thành một sản phẩm. Mỗi cái bánh đa như thế có giá 5000đ.
Bà kể ông nguyên là lính chiến. Năm 1976 ông phục viên về quê và không được hưởng chế độ gì. Ông bảo hòa bình rồi, hoàn thành nhiệm vụ với dân với nước rồi. Nhà nước không nuôi thì ta nuôi nhau.
Và ông bà nuôi nhau từ đấy đến giờ!
Quy trình của cụ lặp đi lặp lại rất nhịp nhàng, đều đặn: Múc bột, dùng muôi dàn đều trên mặt tấm vải màn bịt trên nồi nước sôi, rắc vừng, đậy vung, mở vung, thêm một lớp bột, đậy vung, chờ bánh chín rồi dùng ống nứa lấy bánh ra, trải đều trên mặt tấm đan để bà mang ra sân phơi. Ông mất khoảng 2 phút để hoàn thành một sản phẩm. Mỗi cái bánh đa như thế có giá 5000đ.
Bà kể ông nguyên là lính chiến. Năm 1976 ông phục viên về quê và không được hưởng chế độ gì. Ông bảo hòa bình rồi, hoàn thành nhiệm vụ với dân với nước rồi. Nhà nước không nuôi thì ta nuôi nhau.
Và ông bà nuôi nhau từ đấy đến giờ!